yesteryear - Những năm tháng đã qua, tôi từng rất tự ti, từng bị trêu chọc bởi những khuyết điểm trên cơ thể. Rất nhiều người mà tôi đặt lòng tin và yêu thương cứ thế rời xa. Những đêm thức trắng bên chiếc đàn và tôi nhận ra chỉ có âm nhạc là người bạn luôn ở bên cạnh khi tôi rơi vào khoảng không bế tắc và thất vọng nhất. Tôi là Phùng Khánh Linh, cô gái nhỏ sinh ra và lớn lên tại Bắc Giang với một niềm đam mê cháy bỏng dành cho âm nhạc.
yesteryear - Tôi đã tập viết nhạc để kể lên câu chuyện của mình và toàn bộ những bản ghi âm trong album này mà bạn đang cầm trên tay đó là từng mạch cảm xúc mà tôi đã trải nghiệm trong những năm tháng đã qua - yesteryear. Đó là khi tôi biết yêu lần đầu, biết hồi hộp nhớ nhung, biết viết từng mảnh thiệp nhỏ để nhét vào túi áo người mình thương mỗi khi tôi ngồi sau xe họ vào những buổi chiều thứ bảy... Mọi cung bậc cảm xúc từ hạnh phúc đến khi mối tình ấy tan vỡ vẫn luôn ám ảnh tôi.
yesteryear - Tôi đã từng đạp xe một mình, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài mà chẳng thèm lau nó. Tôi đã từng nhốt mình trong căn phòng với bốn bức tường, tự làm đau chính mình và gặm nhấm nỗi cô đơn chẳng ai hay. Tôi đã từng trách móc cuộc sống này và ghét bỏ mọi thứ ngay cả chính bản thân mình. Tôi của ngày hôm qua là như thế, yếu đuối và buồn bã.
Và rồi, bằng cách hay cách khác, âm nhạc đã giúp tôi xoa dịu lại mọi cảm xúc. Tôi đã không còn bận tâm đến những người làm tôi buồn bã hay đau khổ. Cũng chẳng cần thanh minh với bất kỳ một lời bàn tán hay một điều gì đó không đúng về bản thân nữa. Tôi học được cách trân trọng bất kỳ ai đến bên đời mình, bởi sau tất cả tôi hiểu được rằng, sứ mệnh của mỗi người là giúp cho tôi có được một bài học nào đó để sau vấp ngã sẽ trưởng thành. Nếu không có tôi của ngày hôm qua (yesterme) thì chắc chắn rằng sẽ không có yesteryear ngày hôm nay.
Những bài hát tôi viết trong yesteryear đã từng là của riêng tôi nhưng giờ đây đó là của riêng bạn. Tôi dành tặng và mong bạn hãy lắng nghe và cảm nhận từng câu chuyện âm nhạc theo cách riêng của mình. Cảm ơn âm nhạc đã khiến trái tim tôi và bạn đập chung một nhịp, một mạch cảm xúc. Âm nhạc là sợi dây vô hình đã kết nối tôi và bạn lại với nhau, tôi muốn nói lời cảm ơn, cảm ơn mãi. Cảm ơn bạn đã cầm trên tay yesteryear lúc này, điều đó thật tuyệt vời làm sao.
Tôi gói ghém những năm tháng đã qua, những kỷ niệm vui buồn, một con tim run rẩy khi yêu, cả những cảm xúc dại khờ và thơ ngây nhất trong âm nhạc vào trong yesteryear. Hành trình mới trong âm nhạc của tôi bắt đầu từ đây, tôi mong sẽ luôn thấy hình ảnh, ánh mắt, nụ cười và cả nước mắt của bạn trên con đường này :D. Cảm ơn những người đồng hành và yêu thương tôi với một tình cảm vô bờ bến, mong rằng chúng ta sẽ cùng viết nên thật nhiều ký ức đẹp từ yesteryear cho đến ngày sau.
yesteryear: records of youth
Phùng Khánh Linh
Comments